* Ghi rõ nguồn dưới mỗi bài viết thể hiện sự tôn trọng đối với tác giả *
Facebook: https://www.facebook.com/mahadoyugi
(Bài viết đóng góp bởi bạn Balck Lusterwarriod)
Tùng … Tùng … Tùng …
Facebook: https://www.facebook.com/mahadoyugi
(Bài viết đóng góp bởi bạn Balck Lusterwarriod)
Tùng … Tùng … Tùng …
Tiếng trống vang lên và lũ học sinh ùa ra như 1 đám ong. Ở Tokyo mọi thứ vẫn
hay ồn ào như thế…
“Cho nó biết đi”
“Xù đầu con nhỏ đó lên”
“Chúng mày hết trò à?”
“Xù đầu con nhỏ đó lên”
“Chúng mày hết trò à?”
Thế đó.
Cái thế giới của chúng ta lúc nào cũng ồn ào như vậy. Tuy nhiên phảng phất đâu
đó vẫn còn chút “mùi vị” của sự yên tĩnh. Chỉ đâu đó quanh đây thôi.
Đây rồi!
Một cậu bé đôi mắt trong veo trắng trẻo và nơi đôi mắt đó có chút buồn. Cậu ta
chỉ thoáng ra ngoài 1 lúc tay cầm chiếc hộp cũ kĩ mà đầy bí ẩn. Thoáng nhìn về
phía chân trời xa cậu bé khẽ hát. Bài hát đó là bài nhạc vocailoid cậu thích nhất,
thoáng buồn một vẻ tuyệt vọng. Đảo mắt nhìn quanh không thấy ai đáng nghi, cậu mở
chiếc hộp. Ồ! Đó là những quân bài ma thuật mà bất cứ Duelist nào cũng khao
khát có được. Vậy tại sao trên gương mặt thanh tú đó lại đượm một nỗi buồn khó
tả như vậy?
Tùng! Tùng!
Tùng…
“Trống vào lớp rồi”
“Antonio Ryudan – tên của cậu bé lập dị đó - giờ Sử cậu lên bảng nha.”
“Trống vào lớp rồi”
“Antonio Ryudan – tên của cậu bé lập dị đó - giờ Sử cậu lên bảng nha.”
Cậu thực
hiện nó một cách uể oải mệt mỏi
“Bạn Antonio
Ryudan lên bảng”, cô giáo gọi khi vừa ngẩng đầu lên với cánh tay xung phong
đầu tiên
“Vâng”
“Em hãy trả lời cho cô cuộc cải cách của hoàng đế Mê-ghi”
“Vâng”
“Em hãy trả lời cho cô cuộc cải cách của hoàng đế Mê-ghi”
Và khó tìm được ở đâu một điều tương tự. Tựa
như đang đọc cầm một cuốn sách lên để đọc, cậu làm cả bức tranh như được tái hiện
qua giọng nói trầm vang của mình.
“Em trả lời tốt lắm 10 điểm” , cô giáo điền vào sổ như một
cái lệ
Chà học
giỏi vậy ta. Chắc hẳn có nhiều bạn lắm.
Chắc bạn sẽ nghĩ đến những cô bạn xinh xắn bám lấy hỏi cậu ta nhiều điều vu vơ
hay lũ bạn bá vai bá cổ. Ô kìa hết giờ rồi, cậu ta chỉ đi 1 mình. Kẻ yếu chăng.
Cũng không. Cái đai đen karate và bộ đồng phục thiếu lâm kia mà vô ích ư? Học dốt
à? Đùa sao đọc bài kiểm tra được 10 như cái lệ thế mà. Đôi mắt ấy tôi nhớ mãi.
Nó trong veo hệt như nước mùa thu và luôn có nỗi buồn thoáng qua.
Cậu là
con của nhà nghiên cứu đồ cổ nổi tiếng Suya Ryudan. Mẹ cậu ta là Takashi Nagata
con gái của 1 ông chủ tập đoàn nổi tiếng. Thực sự cậu quá hoàn hảo. Tiếp tục
nào. Đây rồi đây rồi. Tôi đã vô tình thấy một tờ bệnh án. Từ khi bé, Ruydan đã
mắc căn bệnh thiếu Canxi. Cuộc sống của cậu luôn là nằm trên gường ngày qua
ngày nhìn những đứa trẻ khác vui đùa và hỏi mẹ trong vô vọng:” Mẹ ơi khi nào con được ra ngoài ạ?” Bên
giường cậu chỉ có những lá bài và quyển sách. Chúng đồng hành từ khi con bé đến
lớn là niềm an ủi lớn và như là bạn với cậu. Khi có thể bước chân xuống giường
cậu trở nên khó hòa nhập. Bố mẹ chuẩn bị cho cậu du học ngành kinh tế sang nước
khác. Nhưng không phải cái cậu thích. Cậu ta thích trường khoa học như Paris 7
của Pháp nhưng bố cậu thích một nhà kinh tế. Vì không thể nói cho bố cậu hiểu
nên cậu luôn tuyệt vọng…
Chà cậu
ta về nhà rồi. Ngôi nhà hay tòa lâu đài đây. Thật ko tưởng. Cậu ta đi vào chào
một câu uể oải và vào phòng. Cũng sắp sinh nhật của cậu rồi. Thứ nên quên nhất,
nó nhắc cậu ta ý thức về sự cô độc của mình.
***
Đến
chiều khi đang mải học bài bỗng”rrrreeeeeeeeeengg”
“Ai đó?”
“Tui đây mà - tiếng nói và giọng cười vang lên – ko cần bài à”
“Gì vậy??”
“Đoán đi”
“Wicked Eraser”
“Tiếp tục đoán nữa đi!”
“Bàn đá trí nhớ”
“Cho đoán tiếp”
“Thế cậu có gì” – Ryudan đã bắt đầu hơi nóng
“Đủ các thứ cậu đoán”…
“Ai đó?”
“Tui đây mà - tiếng nói và giọng cười vang lên – ko cần bài à”
“Gì vậy??”
“Đoán đi”
“Wicked Eraser”
“Tiếp tục đoán nữa đi!”
“Bàn đá trí nhớ”
“Cho đoán tiếp”
“Thế cậu có gì” – Ryudan đã bắt đầu hơi nóng
“Đủ các thứ cậu đoán”…
Sau đó
là tiếng xe ầm ầm. Cậu hét “ Shuzika trông nhà cho anh” rồi phóng xe đạp như một
tay đua. Không cần biết là có gì trên đường, cậu ta phóng thật nhanh. Rồi cậu đột
ngột dừng xe trước cửa một ngôi nhà màu xanh phong cách châu âu cổ. Một cậu bé trạc tuổi cậu bước ra.
“Thế nào hả Tanaka Fushido?”
“Đây này” - vừa nói cậu nhóc kia tung cái hộp
“Được đấy giá cả ra sao?”
“1500 yên”
“Đắt thế!”
“Giá gốc đó nhà sưu tập”
“2000 yên cho sự hài hước của cậu” – cậu nhóc vừa nói vừa tung tiền – “phần thừa cứ giữ lại”
“Đây này” - vừa nói cậu nhóc kia tung cái hộp
“Được đấy giá cả ra sao?”
“1500 yên”
“Đắt thế!”
“Giá gốc đó nhà sưu tập”
“2000 yên cho sự hài hước của cậu” – cậu nhóc vừa nói vừa tung tiền – “phần thừa cứ giữ lại”
Về tới
nhà cậu ta hí hoáy mở hộp. Ô kìa! Thứ cậu ta cầm là Wicked Eraser, Wicked Avatar,
Wicked Deadroot và 7 bảo vật cùng bàn đá. Chúng trông giống những món đồ chơi
bình thường mà người ta vẫn rao bán đầy trên mạng vậy. Nhưng kì thực cậu ta ko
hề biết là trong tay mình đang có một báu vật thực sự. Rằng nó chỉ có một trên
đời.
Bỗng một
cơn gió nhẹ thổi qua. Cậu nhóc vội đi đóng cửa. Và thứ này thì tôi tin là chỉ lần
đầu nhìn thấy trong đời. Giá như tôi biết chuẩn bị trước bỏng ngô hay đồ bảo hộ.
Mà tôi không biết nên dùng cái gì để bảo hộ.
BA VỊ
THẦN VÀ BA VỊ TÀ THẦN ĐANG BAY LÊN KHÔNG TRUNG!
Chúng
xếp thành ngôi sao 6 cánh. Sau đó là 7 bảo vật chúng xếp thành vòng tròn bên
trong ngôi sao 6 cánh. Và vị trí cuối cùng -ở giữa. Bàn đá trí nhớ. Khi thứ đó
chạm vào đúng vị trí của nó cả ngôi sao và vòng tròn cùng xoay, ngược chiều
nhau. Và nó sáng rực lên. Ruydan chỉ có thể đứng đó mắt trợn tròn. Đồng tử dãn
các cơ của cậu ta như chuẩn bị rút toàn lực để thoát khỏi thứ cậu nhìn thấy. Và
trong mồm cậu ta lẩm bẩm :” thứ này là ko thể”. Và khi mọi thứ sang hơn ban
ngày thì cậu ta cũng hoảng sợ tột độ rồi cuốn vào đó. Xxxxxxxxxxxxxxooooooooooooooeeeeeeeeeeeeetttttt. Không còn thấy gì khác.
***
Bên tai cậu vang lên:
“Cậu chủ dậy đi”
“Đùa hả ông Shuzuki tôi nghĩ tôi mới bị choáng và lăn ra ngất chứ và....” - Ryudan khẽ mở mắt.
“Cậu chủ dậy đi”
“Đùa hả ông Shuzuki tôi nghĩ tôi mới bị choáng và lăn ra ngất chứ và....” - Ryudan khẽ mở mắt.
Giật
mình kinh hãi, trước
mặt cậu ta không
phải là ông quản gia nhà mình mà là
… nhà của
Pegasus – cha đẻ của bài Ma Thuật. Một tay mê truyện Yu-Gi-Oh! với
cái trí nhớ siêu
phàm thì cậu nhớ đây là ai. Uhm. Cậu ta mệt
mỏi và ngạc nhiên co cụm lại như chú cún
bị dồn vào góc nhà
– “Tôi nghĩ giờ đang là buổi tối chứ?” – cậu trả lời thiếu vẻ chắc chắn
tự tin như thường lệ.
“Tôi nghĩ đấy không phải là cách kiếm cớ trốn buổi họp báo này đâu cậu chủ.
Giờ là ban ngày rồi và chúng ta nhìn thấy mặt trời sớm nhất hành tinh.”-
Viên quản gia
trả lời.
Cậu
đang hoàn toàn choáng với những gì mình chứng kiến. Thuyết
tương đối, siêu đối xứng, thuyết dây, hay cái gì đó đại loại như thế ư? Nhưng mà
có chất độc nào có thể khiến họ lú lẫn gọi cậu
ta là cậu chủ. Và cái gì đã khiến đêm thành ngày. Thật sự không ai biết được những gì
đã xảy ra.
“Uhm vâng tôi nghĩ tôi cần định thần lại chút”
“Thôi nào Antonio-boy… Một trận bia cũng đủ rồi hôm qua kinh khủng và be bét quá đó- một giọng nói vang lên
“Thôi nào Antonio-boy… Một trận bia cũng đủ rồi hôm qua kinh khủng và be bét quá đó- một giọng nói vang lên
Thêm
một lần
choáng!
Trước mặt cậu ta là Pegasus
với những quái thú toon huyền thoại.
“Dạ vâ...ng” – cậu khẽ đáp tuy trong đầu không hiểu gì. Và ngài Pegasus trở xuống:
“Dạ vâ...ng” – cậu khẽ đáp tuy trong đầu không hiểu gì. Và ngài Pegasus trở xuống:
“Có 1 buổi họp báo để công bố tác phẩm của chúng ta đó chuẩn bị đi nha”
Rồi
chàng trai của
chúng ta phải chuẩn bị trong vài phút để làm công việc nhẽ ra là của vài năm. Bỗng
trong túi cậu ta rơi ra mấy lá bài.
Synchro Monster. Ah chính là nó!
****
Khi đến buổi họp báo thì ôi chao. Phóng viên bu lại đông
như quân nguyên hỏi han các kiểu. Tạm thời tôi cũng chưa biết cậu ta là
ai trong cái thế
giới này. Định thần một
lúc, cậu
ta ngồi vào chỗ.
” Thưa quý vị và các bạn. Có vè như chúng ta đã quá quen thuộc
với thời đại cũ. Thời đại của những lá bài cũ. Normal, Effect, Ritual, Fusion... Cách đây mấy hôm tôi có đi ngang qua công viên.
Và tôi đã nghe thấy câu:” anh sẽ hái sao trên trời cho em”.
Vâng thật
điên rồ nhưng với thế giới bài Ma Thuật không gì là không thể. Xin được giới thiệu…
… Synchro Monster với người bạn đồng hành Tuner. Hãy nhìn vào tôi đây. Synchro shoukan.”
Lúc
này, bỗng từ đâu bay đến một con rồng lớn. Mọi người ngỡ ngàng ngạc
nhiên và vỗ tay rầm rầm. Vâng cậu bé của chúng ta vô tình đã trở
thành người mang đến thế giới này sức mạnh từ những vì sao. Bước ra khỏi cuộc họp
là đám phóng viên bu lại. Và cũng không
hiểu bằng cách nào cậu đã chốn được
đám đông đang phát cuồng bên trong... Tưởng rằng đã thoát, bỗng
từ đâu ùn ùn kéo đến một đám học sinh với biểu ngữ bảng và băng rôn hô lớn : ”Antonio Ryudan chúng em
yêu anh” Quá đỗi giật mình và kinh hãi cậu chạy vội đi. Bỗng có chuông điện thoại
ở trong túi vang lên.
“Alô”
“Cậu chủ rẽ trái đi”
“Nhưng làm thế nào….”
“GPS cậu an tâm chúng tôi thấy cậu”
“Cậu chủ rẽ trái đi”
“Nhưng làm thế nào….”
“GPS cậu an tâm chúng tôi thấy cậu”
Sau một hồi
rượt đuổi qua mấy tuyến phố cuối cùng cũng thoát. Được một lúc vệ sĩ
đến đón. Hãi
thật. Cậu nhóc của chúng ta đã vô cùng nổi tiếng. Có vẻ cái thế giới này khá thú vị. Ngồi trong phòng một
lúc, cậu
ta thử mò
thông tin về
mình trên web….
"Antonio
Ryudan sinh ngày 9/3/2100. Là trẻ mồ côi được Pegasus nuôi dưỡng. Có năng khiếu sáng tạo bài đặc biệt đáng nể khi đã giúp
công lớn trong tạo ra 3 vị thần và rồng trắng mắt xanh cùng Pegasus. Là một tay chơi vô độ hay rượu chè và có nhiều bạn gái. Đào hoa
và có nhiều fan hâm mộ. Rất giỏi sáng tạo bài bạc nhưng
chưa qua trường đào tạo đấu bài nào"
Khá ấn tượng và khác biệt với anh chàng của chúng ta. Gần như trong thế giới này cậu ta hoàn toàn đối lập có điều cả 2 cùng sung túc.Sau khi coi xong hồ sơ cậu ta quyết định chọn 1 trường nào đó để học. Quá nhiều điều cần tìm hiểu nên núp dưới bóng học sinh là ổn nhất dù đã là kẻ vẽ ra những quân bài kia nhưng đâu chỉ có vẽ bài là xong đâu. Cần có cách nào đó để thoát khỏi chỗ điên này sớm Và câu chọn Duel Acedemia.
***
Tối hôm đó cậu mạnh dạn hỏi ngài Pegasus:
“Ngài đã bao giờ đấu với Yugi chưa ạ?”
“Rồi” –Pegasus trầm tư – “Antonio-boy, mà sao cháu hỏi vậy, và ta thích cách cháu gọi ta là chú Vega như trước thôi. Ta đã gặp và đấu quả thực đó là bài thủ thứ thiệt, và ta còn gặp một con người tương tự nữa kia.”
“Ai ạ?”
“Yuki Judai” - Pegasus nhấp trà – “con người cậu ta cũng tuyệt vời không kém Yugi”
Vậy là cậu ta đang ở sau thời kì của Judai và trước thời Yusei. Chà như bộ truyện bổ sung vậy
***
Sáng
hôm sau khi cậu đến trường được
các bạn chào đón nồng nhiệt. Cái
tin cậu ta định đến đây học đã lan đi thật là nhanh. Và ở đây khác nhiều so với
lúc trước. Ruydan
đã vào được
nhà OSIRIS RED.
Lúc này đó không
còn là nhà kém nhất nữa. Và không
còn nhà nào kém nhất. Chính
tại đây một lần
nữa lại rung chuyển vì những câu chuyện phiêu lưu sẽ được kể tiếp sau đó nữa …
Thế giới bài ma thuật còn ẩn chứa rất nhiều điều thú vị và chính các bạn, các độc giả của Mahadoyugi, là người tìm ra những sáng tạo đó. Mỗi Share hoặc like của các bạn sẽ là động lực giúp Blog phát triển hơn!
HẾT CHAP 1
* Lưu ý: Mahadoyugi luôn ủng hộ việc chia sẽ bài viết để có thể tiếp cận với nhiều độc giả hơn. Tuy nhiên, yêu cầu các bạn khi copy bài viết lên các trang khác phải ghi rõ nguồn Mahadoyugi - Yugioh Blog in Vietnam. Cảm ơn các bạn. *
Let Mahadoyugi link you to the world of Duel Monsters!
No comments:
Post a Comment
Quy định chung:
- Mọi Comment sẽ đựợc kiểm duyệt trước khi xuất bản để tránh tình trạng spam hoặc nội dung không lành mạnh.
- Nếu có thể, hãy comment bằng "Google Account" rồi tick vào ô "SUBSCRIBE BY EMAIL" sau khi comment xong để nhận được reply vào MAIL của bạn nhé!
- If you do not speak Vietnamese, comment by English here!
Thank You!